Ăn bát cơm nhớ công ơn cha mẹ
Đường đi năm bảy bữa, xe lửa chạy cũng gần
Muốn ăn cá trắng chấm với rau tần
Muốn rời chốn cũ cho gần mẹ cha.
Đường hành lộ, đường xa cát mã
Điệu tình thương khoan đã bớ anh
Để em trở về gắn công xây lũy đắp thành
Đền ơn cha mẹ sanh thành ra em.
Đường xa chi ngại Trường Sơn
Ngại chăng là ngại lòng con quên về
Đạo mẹ cha mất là khó kiếm,
Đạo vợ chồng chẳng hiếm chỉ nơi.
Đặng chữ trung, bất tùng chữ hiếu,
Đặng chữ tam tòng, thất hiếu mẹ cha.
Đứng bên ni Hàn
Ngó bên tê Hà Thân
Nước xanh như tàu lá
Đứng bên tê Hà Thân
Ngó về Hàn, phố xá nghênh ngang
Kể từ ngày Tây lại đất Hàn
Đào sông Cầu Nhí, bòn vàng Bồng Miêu
Dặn lòng ai đỗ đừng xiêu
Ở nuôi phụ mẫu sớm chiều có nhau
Đa đa đậu nhánh cây đa
Chồng gần không lấy em lấy chồng xa
Một mai cha yếu mẹ già
Bát cơm ai đỡ, chén trà ai dâng?
Đêm rằm tháng bảy Vu Lan
Phận con báo hiếu muôn ngàn ghi ân
Đèo nào cao bằng đèo Phú Cốc ?
Dốc nào ngược bằng đốc Nha Trang ?
Mỗi tiếng em than, hai hàng lụy nhỏ
Còn chút mẹ già, biết bỏ cho ai ?
Mẹ già, còn có em trai,
Phận em là gái, nay mai phải theo chồng.
Đèo nào cao bằng đèo Sơn Cốc ?
Dốc nào ngược bằng dốc Mỹ Trang ?
Nghe tiếng em than, hai hàng lụy nhỏ
Còn chút mẹ già biết bỏ cho ai ?
Đi bán bánh bò
Một vốn mà chín mười lời
Em biểu anh cứ việc ăn chơi
Để em đi bán kiếm đồng lời nuôi mẹ nuôi cha.
Đói lòng ăn đọt chà là,
Để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng.
Đói lòng ăn trái ổi non,
Nhịn cơm nuôi mẹ cho tròn nghĩa xưa.