Ghe bầu trở lái về đông,
Con gái theo chồng bỏ mẹ ai nuôi.
Mẹ tôi đã có người nuôi,
Tôi thương chú lái, tôi xuôi một bề.
Giữ như giữ mả tổ.
Gia bần tri hiếu tử quốc loạn thức trung thần
Già sinh tật, đất sinh cỏ.
Hồn rằng hồn thác ban ngày
Thương cha nhớ mẹ hồn rày thác đêm.
Hòn đá đóng rong vì dòng nước chảy,
Hòn đá bạc đầu vì bởi sương sa.
Em thương anh không dám nói ra.
Sợ mẹ bằng biển, sợ cha bằng trời.
Anh với em cũng muốn kết đôi,
Sợ vầng mây bạc trên trời mau tan.
Khăn xanh có ví hai đầu
Nửa thương cha mẹ, nửa sầu căn duyên
Khó khăn mất thảo, mất ngay
Ơn cha cũng bỏ nghĩa thầy cũng quên
Khôn ngoan nhờ đức cha ông
Làm nên phải đoái tổ tông phụng thờ
Đạo làm con chớ hững hờ
Phải đem hiếu kính mà thờ tổ tiên
Kính cha tấm lụa tấm là
Trọng cha tấm quà tấm bánh
Kính lão, đắc thọ.
Lấy chi trả thảo cùng cha
Đền ơn cha mẹ con ra lấy chồng
Lời kinh vang dội xa xa
Chạnh lòng nghĩ tới mẹ cha sinh thành
Lụ khụ, như ông cụ bảy mươi.
Làm anh, làm ả, phải ngả mặt lên.
Làm con cho đáng nên con
Trong tròn hiếu đạo, ngoài tròn giá danh
Lâm râm khấn vái Phật Trời
Xin cho cha mẹ sống đời với con
Làm sao mặt đôi ta
Để tôi báo hiếu mẹ cha bên mình
Không xuống lên mình nói bạc tình
Xuống lên phụ mẫu đánh mình thấy không?