Trời cho cày cấy đầy đồng
Xứ nào xứ nấy trong lòng vui ghê
Một mai gặt lúa đem về
Thờ cha kính mẹ nhiều bề hiếu trung
Trời xanh bãi biển cũng xanh
Để coi bông cúc ngã nhành về đâu
Bông Ngâu rụng xuống gốc ngâu
Lòng thương người nghĩa đâu đâu cũng tìm
Ngó lên trăng xéo lưỡi liềm
Bởi người nghĩa lỗi niềm mẹ cha.
Trứng rồng lại nở ra rồng,
Hạt thông lại nở cây thông rườm rà.
Có cha sinh mới ra ta,
Làm nên thời bởi mẹ cha vun trồng.
Làm nên phải đoái tổ tông phụng thờ.
Đạo làm con chớ hững hờ,
Phải đem hiếu kính mà thờ từ nghiêm.
Trâu dê chết để tế ruồi
Sao bằng khi sống cơi suồi kính dâng
Trong nhà hiếu thảo mẹ cha
Kính nhường người lớn khi ra bên ngoài
Trung hiếu lưỡng toàn
Vẳng nghe chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột đau
Vợ thì anh lấy một muôn,
Mẹ già hồ dễ anh buôn được nào.
Vai mang khăn gói qua sông
Cúi đầu lạy mẹ thương chồng phải theo
Thuyền bổng giờ lại về đông
Con đi theo chồng để mẹ cho ai?
- Mẹ già đã có con trai
Con là phận gái dám sai chữ tòng.
Chỉ thề nước bể non xanh
Theo nhau cho trọn tử sinh cũng đành.
Trời cao bể rộng mông mênh
Ở sao cho trọn tấm tình phu thê.
Trót đã ngọc ước vàng thề
Dẫu rằng cách trở sơn khê cũng liều.
Ví dầu cá bống hai mang
Cá trê hai ngạnh tôm càng sáu râu
Sáu râu lột vỏ bỏ đuôi
Giã gạo cho trắng đặng nuôi mẹ già