Ngó lên trời thấy mây giăng tứ diện
Ngó xuống biển thấy chim liệng cá đua
Anh về lập miễu thờ vua
Lập trang thờ mẹ, lập chùa thờ cha
Nói con, con chẳng nghe lời,
Con nghe ông huyểnh, ông hoảng, hết đời nhà con.
Phải duyên phải nợ thì theo
Không phải duyên nợ, vàng đeo mặc vàng
Dầu mà anh có nên quan
Hiển vinh mình bạn, đây nàng cũng không
Em kiếm nơi mô có tình nghĩa vợ chồng
Ơn cha nghĩa mẹ đạo đồng em theo
Quý thay đức Mục Kiều Liên
Treo gương hiếu thảo muôn nghìn thiên thu
Quyết lòng lập miễu chạm rồng
Đền ơn phụ mẫu ẵm bồng ngày xưa
Ra đi bỏ mẹ ở nhà
Gối nghiêng ai sửa, chén trà ai dâng
Sống Tết, chết Giỗ.
Sống vì mồ vì mả,
Không ai vì cả bát cơm.
Sáng cơm, trưa cháo, chiều trà,
Chăm cha, chăm mẹ, tuổi già xa xăm.
Sáng thăm, tối viếng.
Cơm nặng áo dày.
Tột cùng Ác, không gì hơn bất hiếu.
Tột cùng Thiện, không gì hơn hiếu,
Tai nghe mõ đánh Tân Kiều
Mất em, anh kiếm suốt chiều hôm qua.
Mất em anh kiếm còn ra,
Mất chút mẹ già, kiếm chẳng đặng đâu.
Tay chém tay sao nỡ
Ruột cắt ruột sao đành
Lời thề nước biết non xanh
Ở sao cho trọn đạo sinh thành mới nên
Tay nâng đĩa muối, sàng rau,
Đặt lên quảy mẹ, ruột đau chín từng.
Têm trầu mà dắt mái rui,
Cúi đầu lạy mẹ làm sui chỗ gần
Thương con man mác đại dương
Con thương cha mẹ có thường vậy không