Ăn quả nhớ kẻ làm vườn
Uống nước phải nhớ nước nguồn chảy ra
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Ăn khoai nhớ kẻ cho dây mà trồng
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Ăn gạo nhớ kẻ đâm xay giần sàng
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có bát cơm đầy, nhớ đến nhà nông
Đường đi cách bến cách sông
Muốn qua giòng nước, nhờ ông lái đò!
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Uống nước sông nầy nhớ suối từ đâu
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Nào ai vun xới (tưới) cho mầy ngồi (được) ăn
Ta đừng phụ nghĩa vong ân
Uống nơi nước lã nhớ chừng nguồn kia
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa
Ăn trái nhớ kẻ trồng cây
Ăn gạo nhớ kẻ đâm, xay, giần, sàng
Ăn trái nhớ kẻ trồng cây
Uống nước nhớ người đào giếng
Ăn trái nhớ kẻ trồng cây
Ăn cơm nhớ Thần Nông cày ruộng
Đường giao tiếp cốt vẹn toàn
Việc mình không muốn chớ làm cho ai
Đường mòn nhân nghĩa không mòn
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm
Rượu hồng đào chưa nhấm đà say.
Lòng ta như chén rượu đầy,
Lời thề nhớ chén rượu này bạn ơi !
Câu hò từ thuở xa xôi
Bao năm còn vọng đậm lời nước non.
Đá mòn, nhưng dạ chẳng mòn,
Tình dân nghĩa nước một lòng sắt non.
Đồn rằng quan tướng có danh
Cưỡi ngựa một mình chẳng chịu vịn ai
Vua khen rằng ấy mới tài
Ban cho cái áo với hai đồng tiền
Đánh giặc thì chạy xung thiên
Xông vào trận tiền cởi khố giặc ra
Giặc sợ giặc chạy về nhà.
Trở về gọi mẹ mổ gà khao quân!
Đứa ở xét công vợ chồng xét nhân nghĩa
Đứt tay một chút còn đau
Huống chi nhân nghĩa, lìa sao cho đành
Đèn nào cao bằng đèn Sở Thượng
Nhân nghĩa nào trượng bằng nhân nghĩa phu thê
Dầu anh có lạc Sở qua Tề
Năm ba bữa anh cũng trở về thăm em.
Ơn dân nghĩa bợm
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần
Ân báo nghĩa đền
Ân nghĩa bà Tú Đễ
Áo cụt cũ, ân tình không cũ,
Đường tuy mòn, nhân nghĩa không mòn.
Ta đi tìm bạn đầu còn hơi sương.
Đứng xa kêu hớt người thương
Người thương lúc trước, giờ đứng đường chờ ai ?
Anh cầm cây viết, anh dứt đường nhân nghĩa,
Em cầm cây kim, em thêu chữ ân tình.
Chữ ân tình, anh nghe cũng phải,
Đường nhân nghĩa, anh nắm cũng vừa.
Hòn núi Liên Sơn cây chặt, cây chừa,
Anh thương em có kẻ đón ngừa : thế gian.
Anh coi đồng tiền sớm mai còn chiều mất
Chớ nhân nghĩa bạn vàng vững chắc như thiên kim
Anh với em như quế với gừng
Dẫu xa nhân nghĩa xin đừng tiếng chi.
Bạn về, ta nắm áo kẻo day
Bao nhiêu nhân nghĩa trả đây rồi về.
Thiếp ơi buông áo chàng về
Trăm năm đi nữa lời thề vẫn nguyên.
Bình Sơn đất mặn đồng chua,
Nhưng mà nhân nghĩa không thua nơi nào.
Cầu Đôi mà tháp cũng Đôi
Dễ chi nhân nghĩa mà rời được sao?
Cầu Đôi mà tháp cũng đôi
Dễ chi nhân nghĩa mà rời được nhau
Cầu Ô Thước trăm năm giữ vẹn,
Sông Ngân hà mãi mãi không phai.
Sợ em ham chốn tiền tài,
Dứt đường nhân nghĩa lâu dài bỏ anh.
Trồng chanh đắp nấm cho chanh…
Có chả anh tính phụ xôi
Có cam phụ quít, có người phụ ta
Có quán đình, phụ cây đa
Ba năm quán đổ cây đa vẫn còn
Có mực thì anh phụ son
Có kẻ đẹp giòn tình phụ nhân duyên
Có bạc anh tính phụ tiền
Có nhân nghĩa mới quên tình người xưa
Hai bên hàng cá, chính giữa hàng tôm
Vợ nào chồng nấy, ôm nhau mà hò
Ai nhiều nhân nghĩa thì lo
Tôi đây ít nhân, ít nghĩa, tôi hò lơi lơi
Ai dài cần, dài nhợ thì thả ngoài khơi
Tôi đây ngắn cần, ngắn nhợ, tôi thả chơi trong gành
Họa may gió mát trăng thanh
Cá kia ẩn vực bỏ gành ăn câu
Một bụi tre sinh năm, ba bụi trảy
Một nhánh trảy sinh năm, bảy cây viết son
Em có gả chị cho anh thì nhân nghĩa vẫn còn,
Em mà không gả, anh bắt giữ con trọn đời.
Một nhánh trảy, năm bảy cành mai
Một nhánh mai, trăm hai nhánh thị
Chữ văn, chữ sĩ, anh đối trọn trăm câu.
Đối rồi, anh hỏi chị em đâu ?
Nếu chị em không có, anh bắt em hầu mười năm.
- Một bụi tre sinh năm, ba bụi trảy
Một nhánh trảy sinh năm, bảy cây viết son,
Em có gả chị cho anh thì nhân nghĩa vẫn còn,
Em mà không gả, anh bắt giữ con trọn đời.
Nợ đòi trả trả vay vay
Nợ tình biết trả đến ngày nào xong?
Người ở xét công vợ chồng xét nhân nghĩa
Người còn thì của cũng còn
Miễn là nhân nghĩa vuông tròn thì thôi
Ngó lên Dốc Một, Chùa Lầu
Cảm thương người bạn buổi đầu thâm ân.
Kể từ qua lại mấy lần
Nào ai khỏa lấp sông Ngân, suối Vàng.
Gẫm trong kim cổ kỳ quan
Bướm vô vườn liễu, bông hoa tàn vì ai ?
Nhìn xem nguyệt xế non Đoài
Bóng trăng mờ lợt không ai nương cùng.
Xưa rày nhân nghĩa bập bùng
Xuống lên không đặng tỏ cùng anh hay.
Mưu kia, kế nọ ai bày
Làm cho chàng thiếp mỗi ngày mỗi xa.
Ngó lên dốc Một, Chùa Lầu (*)
Cảm thương người bạn buổi đầu thâm ân.
Kể từ qua lại mấy lần
Nào ai khỏa lấp sông Ngân, suối Vàng.
Gẫm trong kim cổ kỳ quan
Bướm vô vườn liễu, bông hoa tàn vì ai ?
Nhìn xem nguyệt xế non Đoài
Bóng trăng mờ lợt không ai nương cùng.
Xưa rày nhân nghĩa bập bùng
Xuống lên không đặng tỏ cùng anh hay.
Mưu kia, kế nọ ai bày
Làm cho chàng thiếp mỗi ngày mỗi xa.
Ngó lên Giộc một Chùa Lầu
Cảm thương người bạn buổi đầu thâm ân
Kể từ, qua lại mấy lần
Nào ai khỏa lấp Sông Ngân suối vàng
Gẫm trong kim cổ kỳ quan
Bước vô vườn liễu hoa tàn về ai
Nhìn xem nguyệt quế non Đoài
Bóng trăng lờ lợt, biết ai thương cùng
Tự xưa nhân nghĩa bập bùng
Xuống lên không đặng tỏ cùng anh hay
Làm cho chàng thiếp mỗi ngày mỗi xa
Nhân nghĩa nào giữ được lâu
Vắng chồng hôm trước hôm sau ngứa nghề!
Ông Tơ chết tiệt
Bà Nguyệt chết trùng tang
Ông thầy bói chết giữa đàng
Anh với em cách xã lạ làng
Muốn trao nhân nghĩa ngỡ ngàng khó trao
Ra về em nắm áo kéo xây
Bao nhiêu nhân nghĩa trả đây rồi về
Ruộng sâu cấy lúa đứng chùm
Biết ai nhân nghĩa chỉ giùm làm ơn
Sơn cách, thủy cách, lòng không cách
Đường dù xa, nhân nghĩa không xa
Đi đâu anh hãy ghé qua nhà
Trước thăm phụ mẫu, sau là thăm em
Tiền tài nhân nghĩa tuyệt
Tiền tài phá nhân nghĩa
Tìm vàng, tìm bạc dễ tìm
Tìm câu nhân nghĩa khó tìm bạn ơi
Tôi tớ xét công vợ chồng xét nhân nghĩa
Trên cao đã có thánh tri,
Người nhân nghĩa chẳng hàn vi bao giờ.
Tùng khô, ngĩa cũ, nhân nghĩa cũ xa rồi
Phủi tay đứng dậy chớ còn ngồi chi đây?
Uống nước nhớ kẻ đào giếng
Vay đấu trả bồ
Vay chày vay cối
Vay chín thì trả cả mười
Phòng khi túng lỡ có người cho vay
Vay chín trả mười
Vay mật trả gừng
Vay một miếng trả một năm
Vay nên nợ đợ (đỡ) nên ơn
Vay nên nợ (ơn) trả nên nghĩa
Vi nhân bất phú vi phú bất nhân
Vô nhân bạc nghĩa.
Xong chay quẳng thầy xuống ao.